• Món ăn ngon dễ làm

    Món ăn ngon dễ làm

    Chúng tôi mong muốn chia sẻ đến các bạn cách chế biến những món ăn ngon và dễ làm.

  • Món ăn ngon dễ làm

    Món ăn ngon dễ làm

    Chúng tôi mong muốn chia sẻ đến các bạn cách chế biến những món ăn ngon và dễ làm.

  • Món ăn ngon dễ làm

    Món ăn ngon dễ làm

    Chúng tôi mong muốn chia sẻ đến các bạn cách chế biến những món ăn ngon và dễ làm.

  • Món ăn ngon dễ làm

    Món ăn ngon dễ làm

    Chúng tôi mong muốn chia sẻ đến các bạn cách chế biến những món ăn ngon và dễ làm.

  • Món ăn ngon dễ làm

    Món ăn ngon dễ làm

    Chúng tôi mong muốn chia sẻ đến các bạn cách chế biến những món ăn ngon và dễ làm.

  • Món ăn ngon dễ làm

    Món ăn ngon dễ làm

    Chúng tôi mong muốn chia sẻ đến các bạn cách chế biến những món ăn ngon và dễ làm.

Anh ở đây mà em cứ mải miết kiếm tìm...

0 nhận xét
Có một phép thử tình yêu đơn giản mà người ta cứ truyền tai nhau, vào những lúc bất chợt, vô tình tay trong tay với người yêu, bạn hãy để ý xem ai cầm tay ai chặt hơn, thì người đó yêu nhiều hơn. Chẳng biết nên vui hay buồn... vì em nhận ra mình luôn là người giữ tay anh rất chặt.

Mình yêu nhau, ừ nhỉ... hóa ra mình yêu nhau thật. Cái sự thật thảng thốt đến giật mình. Yêu xa – cái tình yêu mà hàng ngàn lần nghĩ đến em vẫn lắc đầu, lảng tránh để rồi ngày anh bước đến, em chẳng ngại ngần và nắm lấy tay anh, cái tình yêu mà người ta vẫn nhắc đến kèm theo vài từ phía sau như khó khăn, hy sinh, kiên nhẫn, chung thủy, bao dung... Có một phép thử tình yêu đơn giản mà người ta cứ truyền tai nhau, vào những lúc bất chợt, vô tình tay trong tay với người yêu, bạn hãy để ý xem ai cầm tay ai chặt hơn, thì người đó yêu nhiều hơn. Chẳng biết nên vui hay buồn...vì em nhận ra mình luôn là người giữ tay anh rất chặt.



Yêu xa, em cứ mong ngóng từng dòng tin nhắn, từng cuộc điện thoại mỗi ngày. Dù biết những con chữ nhảy múa kia hay những câu nói ngọt ngào em nghe được chỉ là huyễn cảnh mà chúng ta vẽ ra để duy trì tình yêu mong manh, dễ vỡ...
Yêu xa, em chỉ biết gói ghém nhớ thương, lo lắng qua mỗi dòng tin nhắn. Cơm em nấu, nước em pha để rồi những thứ gửi được đến anh chỉ là những tấm ảnh, những con chữ... Chẳng thể nắm lấy tay anh bước qua những con đường, chẳng thể vòng tay ôm anh khi cơn gió lạnh về qua phố, chẳng thể chườm khăn, pha thuốc mỗi khi anh ốm, anh đau, anh cần...
Yêu xa, em nhớ anh vô cùng những ngày trời trở gió, lẻ loi đi đi về về qua con ngõ nhỏ, tự động viên mình mạnh mẽ để anh khỏi lo. Để rồi khi có những lúc mệt mỏi, buồn bã em chỉ muốn buông xuôi tất cả gục vào lòng anh mà khóc...nhưng rồi nước mắt rơi chỉ ướt áo em, ướt màn hình điện thoài đang sáng.


Yêu xa, em tủi thân lắm khi bạn bè có người tay nắm tay dắt qua phố, có người săn sóc mỗi khi trở trời ốm đau. Có những khi em ghét điện thoại, ghét facebook, ghét những dòng chữ nhảy múa trước mặt em, ghét cả giọng nói dịu dàng qua điện thoại...em cần anh, cần sự xuất hiện của anh, cần anh ở bên em chứ không phải những thứ ấy.
Yêu xa, em cần lắm sự quan tâm nhỏ nhặt của anh, sự cảm thông, thấu hiểu mỗi khi em giận hờn, trách móc. Em cần lòng tin rằng mình sẽ đi đến cuối con đường chứ không phải khó khăn là lại nghĩ đến sự xa cách, càng không phải sự im lặng qua mỗi đêm dài dằng dặc. Yêu xa, điều tối kị nhất, đáng sợ nhất và đau đớn nhất là gì anh biết không? Là sự im lặng, là khoảng trống vô hình bỏ lại, là chênh vênh, là sợ hãi, là cô độc...tất cả đều là vì sự im lặng từ anh.


Ai cho em yêu thương, ai cho em động lực, ai cho em mạnh mẽ? Là anh đấy, ngốc ạ... Em vẫn đi học, đi làm, vẫn nhớ thương anh qua mỗi tin nhắn nhỏ, vẫn ấm áp và ngọt ngào để anh biết luôn có em chờ anh, mong anh, vẫn vượt qua tủi thân, áp lực để bên anh mỗi ngày. Nếu không đủ can đảm có lẽ ngay từ đầu em đã chẳng nắm lấy tay anh, nắm rồi em sẽ dùng mọi cách để giữ chặt bàn tay ấy. Người ta cứ bảo, trong tình yêu, kẻ nào hạnh phúc trước, kẻ ấy thua. Còn em, em biết mình thua ngay từ khi nhận lời yêu anh. Thắng, thua đâu phải là từ dùng trong tình yêu, đôi khi người ta chấp nhận mất, chấp nhận thua để đánh đổi lấy hạnh phúc. Khó khăn lắm mình mới tìm được nhau, đớn đau lắm khi phải đánh đổi bao nhiêu nước mắt mới có được hạnh phúc của hiện tại.Thế nên anh có thể gần em thêm một chút được không, cảm thông cho em thêm một chút được không, và kiên nhẫn với tình yêu của chúng mình thêm một chút được không? Khoảng cách đã xa rồi, đừng để lòng mình thêm xa, em sợ lắm...


(Theo Guu)




Read more

Của mình không giữ nổi, đừng trách người thứ 3

0 nhận xét
Tình cảm cũng như những cuộc chiến về cảm xúc, chẳng may mà có bị thua cuộc, cũng xin đừng đổ lỗi tất cả để rồi dung túng cho bản thân mình. Dung túng cho cái sai lầm lớn nhất chính là, đã chọn lựa nhầm người để yêu thương.

Không phải quy luật của cuộc đời luôn là như thế sao? Người thắng thì được tất cả, kẻ thua sẽ mất hết chẳng còn lại gì. Chúng ta vẫn luôn có suy nghĩ thâm căn cố đế trong đầu rằng kẻ thứ ba là kẻ đáng nguyền rủa và đáng chết nhất. Nhưng chúng ta chưa bao giờ thật sự suy nghĩ cho đến tận cùng, ai mới là người sai?
Tất nhiên, trong cả ba người, ai cũng là người sai. Người thứ ba chen vào giữa là sai, nhưng người dễ bị lung lay để rồi phản bội cũng là sai, cuối cùng thì người bị quay lưng lại cũng sai nốt, vì đã chọn nhầm đối tượng để gửi gắm tình cảm của mình.


Có thể bạn đang cho rằng tôi đánh giá phiến diện đúng không? Hoặc là cách suy nghĩ thiển cận của người chưa từng trải qua tổn thương do người khác gây ra, hay là có ý định thành người thứ ba để tranh cướp hạnh phúc của người khác? Nhưng bạn à, công bằng mà nói một chút, càng trải qua những chuyện đau lòng mới càng có cái nhìn khác về mọi chuyện. Ví dụ như sự phản bội hay thắng thua, ví dụ như lòng tin hay tình cảm, tất cả đều không thể định nghĩa, và cho dù có sai hay đúng, thì người chịu đau vẫn là kẻ thua.
Cuộc đời khốc liệt, vốn dĩ có bao giờ là hoàn toàn công bằng với tất cả mọi người? Có những khi bạn phải chấp nhận cơ hội đang đến gần tay thì biến mất, có những khi bạn phải chấp nhận những lần bị cướp đi những thứ bạn đang muốn cất giấu thật kỹ trong thế giới của mình.
Vốn dĩ ngoài bản thân mình ra, làm gì có ai, làm gì có thứ gì là toàn vẹn thuộc về bạn và sẽ là của bạn vĩnh viễn đâu? Tình cảm cũng như những cuộc chiến về cảm xúc, chẳng may mà có bị thua cuộc, cũng xin đừng đổ lỗi tất cả để rồi dung túng cho bản thân mình. Dung túng cho cái sai lầm lớn nhất chính là, đã chọn lựa nhầm người để yêu thương.
Của mình không giữ nổi, đừng trách người thứ ba. Bởi vì ai chẳng muốn đấu tranh giành lấy hạnh phúc của mình. Mặc dù cách đấu tranh ấy trong mắt mọi người có thể là đáng trách, đáng lên án, nhưng đừng vì thế mà phán xét người ta như kẻ tội đồ. Bạn à, nếu đối phương của bạn thật lòng chung thủy với bạn, người ấy sẽ không vì một người thứ ba mà lung lay. Còn nếu ngược lại, tình cảm với bạn chỉ là hời hợt giả dối, thì bất cứ khi nào bạn cũng sẽ bị bỏ rơi mà thôi.
Điều nên làm sau mỗi một lần vấp ngã chính là phủi tay đứng dậy tiếp tục đi, những vết thương đã từng làm ta đau có thể theo ta một thời gian, nhưng sẽ không thể theo chúng ta suốt cuộc đời. Rồi có ngày nó sẽ trở thành sẹo, và mất cảm giác, dù cho ai đó chạm vào cũng chẳng còn thấy đau.
Đừng hận thù hay trách cứ, cũng đừng tìm cách trả đũa ngay tức thời, bởi vì người tổn thương cuối cùng vẫn sẽ chỉ là bạn. Còn những kẻ đã ra đi tuyệt đối chẳng hề hấn gì.
Chọn đấu tranh trong tình yêu là một sự lựa chọn mạo hiểm, ngay cả người thứ ba sau khi giành được người mình yêu, cũng sẽ chưa chắc giữ được lâu dài. Bởi vì người đã từng phản bội một lần ắt sẽ có lần thứ hai, tình cảm quá dễ dàng sẽ chẳng bao giờ là tình cảm thật. Cái giá phải trả ấy có lẽ ai cũng biết, và ngầm chấp nhận nó như một kiểu rủi ro.
Này bạn, đừng tiếp tục ủy mị như thế, đừng oán trách người khác tại sao lại cướp đi người bên cạnh bạn mà hãy học cách đứng dậy sống tốt hơn. Bởi vì chỉ có bạn mới chịu trách nhiệm được với cuộc sống của chính mình.


                                                                                                                                   (Nguồn Dear.vn)


Read more

Vì yêu vì thương, con người ta luôn bất chấp...

0 nhận xét
Cuộc đời còn dài và rộng lắm, mình đâu thể chỉ mãi có nhau, anh nhỉ? Buồn mà cũng chẳng dám buông, liệu rằng tình cảm đó có thật sự là tình yêu nữa không?
Tình yêu là thứ tình cảm mà cả đôi trai gái phải cố gắng xây đắp, chứ không phải cứ 1 người bỏ công ra níu giữ nhưng người còn lại cứ mãi dửng dưng, xem thường tình yêu này. Bến bờ hạnh phúc thật ra nó rất xa xôi, nhưng để đến được bến bờ đó, anh nghĩ xem, nó có dễ dàng như ngửa đôi bàn tay không?
Em thật sự là 1 cô gái dễ dãi nhất trong những cô gái đã từng đi ngang qua cuộc đời anh. Những cô gái anh yêu, nếu tính trên đầu ngón tay thì cũng chẳng rõ là anh đã - từng với bao nhiêu người, nhưng điều đó, em cũng chẳng mấy quan tâm, vì những người con gái đó đã đi vào dĩ vãng, còn em mới là hiện tại, anh không thể chối bỏ.
Em biết rằng, nếu muốn sống một cuộc đời thanh thản, thì hãy cố gắng giả vờ không nghe, không thấy, có lẽ sẽ tốt cho em hơn. Khi yêu anh, em chấp nhận bỏ qua tất cả, những lời bàn dân thiên hạ người ta cứ xôn xao, đôi khi nghe mà nhức óc, em thấy mình thật tàn bạo khi là người kế tiếp yêu anh, vì đã không biết bao nhiêu người đã bỏ anh mà đi, với những lý do khác nhau.


Với em, anh là chàng trai khá lạnh lùng, ánh mắt anh lạnh tanh cả một vùng trời. Nhưng khi anh bắt đầu yêu em, thì ánh mắt anh đang dần nóng lên, em cảm nhận được một phần nào là như thế. Quen nhau được thời gian khá là lâu, nhưng em vẫn chưa biết được lý do tại sao những người anh yêu ngày trước ruồng bỏ anh nhanh đến như vậy, không lẽ chỉ vì ánh mắt xa xăm kia, ánh mắt lạnh tanh của anh hay chăng?
Thật ra, em cũng sợ lắm, sợ ánh mắt lạnh tanh của anh, ánh mắt thiếu tình người như mọi người vẫn hay nói. Người ta  nói "cây kim trong bọc có ngày cũng lòi ra" - khuôn mặt lạnh tanh không phải tự nhiên mà có, ánh mắt làm bao nhiêu cô gái run sợ cũng không phải tự nhiên mà như thế. Thì ra, những cái đó, được sinh ra từ tình yêu đau đớn thời tuổi trẻ, anh bi phản bội bởi người xưa, người anh yêu thương hết lòng hết dạ, nhưng cô ta vẫn lừa dối anh, anh cứ nghĩ ai rồi cũng như cô ấy, anh không thể nhìn đời bằng đôi mắt hiền từ mà còn ngược lại nó hung hăng đến nỗi, ai cũng bỏ anh mà đi.
Không lẽ con người qua một lần đổ vỡ, người ta tàn ác đến như thế hay sao?

(Theo tạp chí Guu)



Read more

Thôi thì cô đơn

0 nhận xét
Không cố chấp nữa, không níu kéo nữa, mọi thứ hãy để yên trong chiếc hộp của ngày hôm qua.

Nếu yêu nhau chỉ để làm tổn thương nhau rồi trở thành một điều day dứt trong lòng nhau cả đời vậy thôi thì ta đừng yêu, đừng nên bắt đầu, cứ dửng dưng với trời đất, dửng dưng bước ngoài phố với hai tay luôn bỏ gọn trong túi của mình. Không cần thêm một ai nữa, một mình ta thôi tự tin đi đến cùng trời cuối đất và làm những điều ta cảm thấy thích thú, sống hết tuổi thanh xuân vì cái ngông của bản thân.
Có đôi ba cuộc tình không đi về đâu khiến niềm tin về tình yêu đẹp trong tôi tan theo mây khói. Ban đầu tôi cũng không hiểu vì sao mình lại cảm thấy đau, cảm thấy tuyệt vọng rồi cảm giác như cả thế giới đang bỏ rơi mình giữa bốn bề kỷ niệm. Lần đầu tiên khóc vì một người không củng huyết thống, yếu đuối như một đứa con gái, nước mắt vẫn mặn và đắng như khi còn là đứa trẻ, nhưng cảm giác đau trong lòng thì vẫn không dừng lại dù đã không còn nước mắt để rơi.


Đau nào rồi cũng sẽ thôi khi không còn cảm giác đau hơn được nữa. Đứng lên và làm mới cuộc đời mà không cần một ai bên cạnh nữa, làm những điều mình thích, làm những điều mình muốn, làm những điều mà một người lớn như mình trước nay vẫn chưa làm. Dọn lại căn phòng, cất hết những thứ đã thuộc về quá khứ, bắt đầu lên kế hoạch cho mình vào ngày mai, ngày kia...
Ngả mình lên chiếc giường rồi cầm trên tay một quyển sách, vừa đọc vừa suy ngẫm cho đến khi ngủ quên mất. Ngày mai vẫn cứ bắt đầu, chẳng bao giờ nó vì ta buồn chán mà dừng lại. Ta dù mệt mỏi cũng phải đứng dậy và chạy tiếp, chạy theo ước mơ của mình, chạy theo cuộc sống mà mình đang theo đuổi, vẫn thực hiện những điều mình đã định ra sẵn từ thuở còn là học sinh. Vẫn thích chơi game khi rảnh rỗi, vẫn hay ngủ gật ở lớp, vẫn ca hát nghêu ngao và tưởng tượng có 10 vạn khán giả đang lắng nghe. Vẫn là mình đấy thôi nhưng sao ta cảm thấy không bình thường, có điều gì đó không đúng,… Ừ, điều không đúng duy nhất là ngày trước trong mắt ta có 10 vạn lẻ 1 người lắng nghe ta hát, có 1 người luôn nằm trong những kế hoạch của ta và giờ thì đã biến mất.
Vẫn quần Tây áo sơ mi, vẫn hai tay luôn bỏ gọn trong túi, vừa đi vừa nghe theo một điệu nhạc ưa thích. Cứ đi mà mặc kệ phía sau có ai ý ới gọi mình hay không, phía trước con đường ta sẽ đi, nơi ước mơ đang vẫy gọi, sau những đêm mất ngủ vì nghĩ hoài không hiểu cuối cùng ta cũng tìm ra được lối đi cho cuộc đời mình. Không cố chấp nữa, không níu kéo nữa, mọi thứ hãy để yên trong chiếc hộp của ngày hôm qua. Ký ức dẫu tiếc nuối cũng không thể mang ta trở lại một lần nữa, vậy thì để yên nó đi, đừng chạm vào, hãy để bản thân mình bình yên với những tia nắng sớm vừa lên, vẫn còn đó gia đình, bạn bè những người mình yêu mến, vẫn còn đó con đường thênh thang phía trước. Cuộc đời này đâu phải chỉ vì ta mà thay đổi, chấp nhận mất đi để mình lớn lên và thôi không cố chấp nữa, chấp nhận quên để thấy được lòng mình sẽ nhẹ nhàng hơn.
Cô đơn có gì là lớn lao đâu, hãy xem là cho mình thêm một ít thời gian để tự do bay nhảy, tự do ca hát và bia bọt đến khuya cùng đám bạn thân thiết từ hồi tiểu học, cho mình thêm ít thời gian để hoàn thành những thứ trước nay vẫn chưa có thời gian để thực hiện - chơi đàn, đi phượt, hay những thứ khác, những thứ mang đến cho ta cảm giác thanh thản và chính là nơi ta tìm đến mỗi khi buồn. Hãy xem như cho mình thêm ít thời gian, để nỗi buồn trong tim thật sự chìm lắng, để ta sẽ lại là mình như trước vẫn quần tây vẫn áo sơ mi, vẫn hai tay luôn bỏ gọn trong túi, vừa đi vừa nghe theo một điệu nhạc ưa thích, cứ đi mà quên mất là mình từng đã có một bắt đầu.

(Nguồn Zing)



Read more

Giá như ta chưa từng là của nhau

0 nhận xét
Em trôi khỏi đời anh vội vã như ngày em xuất hiện. Chắc rằng thời gian rồi cũng sẽ xóa nhòa hình bóng anh trong em và những gì gợi nhớ về em.

Em ở ngay trước mắt mà sao lại cho anh cảm giác xa tầm với. Em lại quay về với khoảng thời gian của những ngày đầu. Em tạo cho anh cảm giác khó hiểu, rất khó nắm bắt được suy nghĩ. Em còn yêu anh nữa không? Hay vì yêu anh mà em muốn từ bỏ?


Cha em cho rằng anh sẽ không mang lại hạnh phúc cho em, nhưng không cho anh cơ hội để chứng minh điều ngược lại. Anh không hề trách cứ cha em vì bất kỳ bậc làm cha, mẹ nào cũng quan tâm và mong điều tốt nhất cho tương lai của con.
Anh đã mất một năm để chứng minh tình cảm của anh với em là chân thành. Anh không sợ mình sẽ mất thêm một năm, thậm chí nhiều năm, để nói với gia đình em rằng anh có thể mang hạnh phúc cho cô con gái bé nhỏ của họ. Anh biết em không phải là cô gái yếu đuối, em là người rất độc lập nhưng sao trước mặt gia đình em lại quá yếu đuối. Anh không cần em phải trở mặt với gia đình. Anh không cần em phải vì anh mà lên tiếng phản đối, chỉ cần em im lặng và hướng con tim về anh.
Chuyện đó quá khó sao em? Không phải ai, mà chính là em người từng ngày khứa từng nhát dao vào tim anh bằng cách đẩy anh ra xa em từng ngày. Mạnh mẽ lên em, hãy cùng anh đương đầu với mọi chuyện.
Có phải sự ngăn cấm đó là hậu quả của những ngày tháng bất cần đời, để rồi khi gặp tình yêu định mệnh của mình thì anh lại phải trả giá cho quá khứ bất hảo của mình. Nhưng anh có thể làm gì khác khi trái tim này đã bị giằng xé bởi cái gọi là sống chết cho tình yêu. Anh cũng từng yêu cùng từng cho nhau tất cả, và trái đắng anh nhận quá đắng. Mất hơn 2 năm để anh tìm quên, nhưng anh đã sai khi chọn con đường sống buông thả để khỏa lấp trái tim cô đơn và không còn niềm tin vào tình yêu.
“Hay là mình chia tay anh nhé! Với điều kiện của anh, anh sẽ không thiếu cơ hội để tìm ra tình yêu đời mình, anh sẽ mau quên em”.
Tình yêu không phải là món hàng, cho ta tha hồ mặc cả bằng việc người này có điều kiện hoàn hảo, người kia có ngoại hình đẹp. Tình yêu là tiếng nói con tim, là thứ cảm giác không nói thành lời, chỉ là con tim đập loạn nhịp và đôi mắt mất kiểm soát trước nữa kia. Anh không thiếu điều kiện. Anh có nhiều cô gái quay quanh nhưng người anh cần là em. Thời gian bên nhau, tình cảm anh giành cho em vẫn chưa đủ cho em thấy anh cần em đến mức nào sao em?
Anh không còn cảm giác cô đơn sau giờ làm, anh không còn một mình rong ruổi những ngày cuối tuần. Anh không còn là kẻ vô trách nhiệm với chính cuộc sống của mình, vì anh biết anh còn có em và anh phải là chỗ dựa, là nơi mà em có thể an tâm nghĩ ngơi sau những bộn bề của cuộc sống. Em mang đến nụ cười cho anh những lấy đi của anh con tim.
“Em sẽ chọn gia đình, và anh sẽ là kỷ niệm đẹp!”
Anh sẽ buông tay không phải vì anh hết yêu em, mà vì em đã chọn và anh sẽ tôn trọng điều đó dù không phải dễ dàng.
Em trôi khỏi đời anh vội vã như ngày em xuất hiện. Chắc rằng thời gian rồi cũng sẽ xóa nhòa hình bóng anh trong em và những gì gợi nhớ về em trong anh đang gặm nhấm và dày vò tinh thần anh từng ngày.
Em… người mà tôi hết lòng yêu thương đã rũ sạch những kỷ niệm, rũ sạch những cố gắng để làm tròn chữ hiếu.
Tôi… luôn nghĩ và sống trong kí ức về em, đau đớn, hụt hẫng, tuyệt vọng. Đến bao giờ, những vết thương sẽ lành và khi nghĩ về chúng mà không còn cảm giác đau đớn.
Cuộc sống, rồi ai cũng phải trải qua hết từng cung bậc cảm xúc và gặp gỡ hết những người mà số phận đã an bài. Có một người nào đó chỉ là kẻ qua đường, có người làm ta khắc cốt ghi tâm, có ai đó là người mà ở bên họ mình mới cảm thấy hạnh phúc, cũng có ai đó đến và để lại những vết thương lòng khó phai.


(Theo Zing)


Read more

Những khi không đủ mạnh mẽ để đối diện thì hãy chạy trốn đi

0 nhận xét
Có người nói rằng cuộc sống là phải đối diện, chạy trốn cũng chẳng được gì. Nhưng ngay cái khoảnh khắc mà những nỗi buồn đè nén mất đi nụ cười, khi những vết thương nơi muốn tim cứ nhói đau mà không thể khóc, khi mà muốn bước tiếp hay dừng lại cũng khó khăn… thì thử hỏi làm sao con người ta có thể xem như không có chuyện gì để đối diện với mọi thứ được… Có chăng khi ấy đối diện hay mạnh mẽ chỉ còn là lí thuyết.
Đâu phải ai cũng đủ mạnh mẽ và can đảm để đối diện với những nỗi đau, những tổn thương… Những khi không đủ mạnh mẽ để đối diện thì chạy trốn là lựa chọn tốt nhất ở thời điểm đó. Cũng giống như một vết trầy xướt, nếu bạn cứ chạm vào nó thì nó sẽ lâu lành và có khi còn nhiễm trùng và lan rộng vết thương ra. Chạy trốn không phải là tốt nhất nhưng đôi khi lại là duy nhất…
Hãy chọn cách chạy trốn đi.

Có người nói rằng cuộc sống là phải đối diện, chạy trốn cũng chẳng được gì. Nhưng ngay cái khoảnh khắc mà những nỗi buồn đè nén mất đi nụ cười, khi những vết thương nơi muốn tim cứ nhói đau mà không thể khóc, khi mà muốn bước tiếp hay dừng lại cũng khó khăn… thì thử hỏi làm sao con người ta có thể xem như không có chuyện gì để đối diện với mọi thứ được… Có chăng khi ấy đối diện hay mạnh mẽ chỉ còn là lí thuyết. Chạy trốn đôi khi không hẳn là yếu đuối như nhiều người thường nghĩ… mà yêu đuối hay không là do mục đích chạy trốn của mỗi người. Nếu như bạn chạy trốn đi một phút nào đó rồi bạn vững vàng quay trở lại, đủ sức đối diện với những khó khăn, với những niềm đau… thì có trốn chạy nào là hoang phí, là hèn nhát.
Tôi đã từng chạy khỏi Sài Gòn này chỉ vì khi ấy trái tim tôi đầy những ngột ngạt và tổn thương. Nhưng rồi chẳng phải tôi đã quay lại đây và đã đủ mạnh mẽ nói với người làm tôi tổn thương ấy rằng “Chạy thì được bao lâu và bao xa chứ… Bây giờ tôi ổn”. Tôi cũng biết chắc chắn rằng nếu khi ấy chọn rời xa thành phố này, đến với biển bình yên… thì giờ đây tôi cũng chẳng thể đối diện được điều gì… Bạn cứ chạy trốn, cứ lẫn tránh khi bạn mệt mỏi và đau lòng… chỉ để yên lòng một chút thôi. Nhưng nhớ nhé đó không phải là trốn chạy cả đời mà là chạy đi để có thể bình thản quay lại đối diện…
Ne Ne
(Theo Dear.vn)


Read more

Khi “một thế giới” bỏ ta đi…

0 nhận xét
Mất đi một người, thoạt nhiên con người ta chẳng dám đi về trên con đường xưa cũ, chẳng dám đi về những nơi thuộc miền trời kỷ niệm, thoạt nhiên con người ta thấy mình nhỏ bé và cô độc đến tận cùng bờ vực cuộc đời. Con người ta bỗng sợ hãi nhiều hơn, lảng tránh nhiều hơn và ngờ vực nhiều hơn. Âu đó cũng là điều dễ hiểu chí ít là đối với những người đã từng bị bỏ lại chỏng chơ chẳng còn một phương trời mà bám víu.
Một thế giới mất đi một người hẳn là điều chẳng đáng ái ngại
Một người mất đi một thế giới bỗng tàn tạ đến tang thương.
Biết víu vào đâu giữa những chông chênh, chếnh choáng…?
Hà Nội của những kẻ chẳng còn thương nhau bỗng u ám đến lạ thường, mây chẳng buồn trôi, gió chẳng buồn thổi, lòng người chẳng buồn bắt nhịp với bộn bề cuộc sống. Bỗng muốn phó mặc tất cả cho người, cho đời cho người đời đầy mưu mô, lọc lừa và những man trá chát chua.
Có những góc phố bỗng chẳng còn xanh, có những con đường bỗng chẳng còn nắng, có những dòng sông bỗng hững hờ đến lạ. Có những ngày như thế khi một- thế – giới- bỏ- ta đi. Đau đến hao gầy, héo úa, đau đến tàn phai đi mấy phần nhan sắc, đau đến tím tái đi bao nhiêu kỷ niệm vỗn dĩ nhuốm màu hường thanh khiết.

Ngày em mất anh, ngày em mất đi một phương trời đầy nắng, em tự hiểu rằng mình chẳng còn là cô gái xinh đẹp nữa. Bởi ngày anh đi trên môi em đã lịm tắt đi tiếng cười. Bởi cô gái hạnh phúc mới là cô gái xinh đẹp nhất trên thế gian này. Em hiểu, em thua…!
Anh biết không? Viễn cảnh anh và người con gái ấy hiện lên trong tâm trí em mới chua chát biết nhường nào: tay trong tay, vai kề vai, môi chạm môi, vỗ về, ôm ấp tựa hồ như chính em trong câu chuyện tình ngày xưa ấy. Kịch bản vẫn thế chỉ là anh đành lòng nhắm mắt mà đổi diễn viên. Hẳn là cô gái ấy diễn đạt hơn em đến muôn phần. Hẳn là cô ấy chẳng vụng về như em.
Anh biết không? Khi mất đi một người mình từng xem là tất cả con người ta bỗng nhỏ nhen và ích kỷ hơn rất nhiều. Họ sẽ vô cớ ghen với chính những thứ thuộc về mình ngày xưa, tự biến những ngọt ngào say đắm thành liều thuốc độc rồi cứ thế ôm khư khư, tự dày vò, tự hành hạ bản thân. Dường như cả thế giới ấy ra đi và duy chỉ bỏ lại một mớ kỷ niệm chỏng chơ với giông bão, với niềm đau, với nước mắt và với người ở lại, thứ khiến người ở lại luyến tiếc nhất hẳn là kỷ niệm chứ chẳng còn là con người.
Mất đi một người, thoạt nhiên con người ta chẳng dám đi về trên con đường xưa cũ, chẳng dám đi về những nơi thuộc miền trời kỷ niệm, thoạt nhiên con người ta thấy mình nhỏ bé và cô độc đến tận cùng bờ vực cuộc đời. Con người ta bỗng sợ hãi nhiều hơn, lảng tránh nhiều hơn và ngờ vực nhiều hơn. Âu đó cũng là điều dễ hiểu chí ít là đối với những người đã từng bị bỏ lại chỏng chơ chẳng còn một phương trời mà bám víu.
Là khi một thế giới đành lòng bỏ ta đi, ta bỗng giật mình ngã ngửa: À! Thì ra mất đi một thế giới bầu trời chẳng còn xanh, yêu thương chẳng còn hồng, bao ngọt lịm bỗng chát chua đến muôn phần như thế. À! Tim ta đang quặn thắt khi một thế giới bỏ ta đi. Thì ra một thế giới của một người đối với một người còn quan trọng hơn một thế giới của vạn người ngoài kia đối với họ đến trăm lần.

(Theo Dear.vn)


Read more